Giữa màn đêm tĩnh mịch, một ngôi cabin cổ kính đứng lặng lẽ trong rừng sâu, bị bao phủ bởi sương mù dày đặc. Ánh trăng mờ ảo xuyên qua làn sương, chiếu xuống căn phòng nhỏ hẹp, vừa đủ cho một người. Căn cabin hoang vắng, đã lâu không có dấu hiệu sự sống, với những tấm ván gỗ cũ kỹ, rêu phong, khiến không gian càng thêm phần lạnh lẽo.
Trong phòng, một chiếc giường đơn đơn giản, phủ một lớp bụi dày, như đang chờ đợi ai đó sẽ trở lại. Một chiếc ghế gỗ thô ráp được đặt gần chiếc bàn nhỏ, đôi chân bàn đã mòn vẹt vì thời gian. Trên tường, một giá sách nhỏ treo, chứa những cuốn sách cũ kỹ, dường như không ai chạm vào suốt nhiều năm. Ngọn lửa từ chiếc bếp cũ đang dần tắt, để lại những bóng tối sâu thẳm.
Đôi mắt có thể cảm nhận được sự vắng lặng đến rợn người. Những mạng nhện kéo dài trên các góc tường, như những ký ức mờ nhạt của một thời đã qua. Mặc dù trời bên ngoài mờ mịt, nhưng ánh trăng chiếu qua các cửa sổ bị phủ bụi, tạo ra những tia sáng vắt ngang căn phòng. Những vệt ánh sáng bạc lướt qua tường, tạo nên một không khí ma quái, như thể căn cabin này đang sống một đời sống riêng biệt, đầy bí ẩn.
Khung cảnh bên ngoài trở nên mờ ảo trong làn sương mù dày đặc. Cánh rừng tối tăm, những bóng cây khổng lồ nhấp nhô trong ánh sáng trăng lạnh lẽo. Những đám mây mỏng lướt qua bầu trời, như thể đang che giấu một điều gì đó đáng sợ. Căn cabin dường như đang bị bao vây, là một phần của một thế giới xa lạ, bị bỏ quên, không thuộc về thời gian nữa.
Không gian này, mặc dù yên tĩnh và cô độc, nhưng lại thấm đẫm một cảm giác kinh hoàng, như thể một bí ẩn nào đó vẫn đang đợi chờ trong bóng tối. Chỉ có ánh trăng và làn sương mờ mới đủ sức làm dịu đi sự rùng rợn của không gian này, nhưng ngay cả vậy, chúng cũng không thể làm tan đi được cảm giác lạnh lẽo bao trùm.